Thật vậy, để trở thành một cán bộ Đoàn không khó, nhưng cũng không dễ. Ta biết dấn thân và biết chấp nhận. Có những thứ ta phải đi một mình trong đám đông dòng đời, rồi cũng sẽ có những cái vấp ngã, khiến ta đau, ta khóc và bất lực.
Đến với Đoàn, tốt nhất bạn đừng toan tính, hãy chuẩn bị cho mình những gì mình có thể, sức chịu đựng, sự hi sinh và lửa nhiệt tình. Giống như một hành trình dài phía trước mà bạn sẽ phải đi. Nếu mạo hiểm, không tính toán trước, bạn có thể thất bại. Nếu nhút nhát, tự ti, bạn sẽ lùi về phía sau dòng đời. Tất cả là ở bạn.
Cán bộ Đoàn thường nhận về mình không ít thiệt thòi, song ít khi nào họ chịu nói ra, vì với họ, khó khăn nào rồi cũng sẽ qua đi. Với những cán bộ Đoàn kiêm nhiệm, thường chịu nhiều áp lực, chuyên môn, chi phí không đủ trang trải cuộc sống…
Nhưng khó khăn nào cũng quẳng trên vai, cán bộ Đoàn đi bằng đôi chân nghị lực của chính họ, với nụ cười lạc quan phía trước. Dẫu phải khó khăn, thiếu thốn, họ vẫn cứ đi, bình thản đến lạ lùng. Cán bộ Đoàn sống không cho riêng mình, mà cho những người xung quanh, dẫu cho họ có nói ra hay không nói ra đi chăng nữa, thì trong tận đáy lòng họ không có khái niệm “ghét” bao giờ.
Riêng nữ cán bộ Đoàn luôn là người sống nội tâm, sâu sắc và đôi khi là khó hiểu. Họ tất bật với bộn bề công việc, có phút giây nào rảnh rỗi cũng đều dành hết cho Đoàn, rồi khi đêm về, một mình với khoảng không, mới biết mình cô đơn. Một ít tiếc nuối, một thoáng vui mừng cho những hành trang phía trước. Rồi họ lại đi, một năm, một tháng và cả cuộc đời.
|